Một
Chuyến Đi
Đặng Đ́nh Tuân
Chuyến
đi xẩy ra thật bất ngờ. Từ San Diego lên San
José, bẩy tám tiếng đồng hồ lái xe, tham dự
buổi hội ngộ của Ái Hữu Gia đ́nh Phật
tử Vĩnh Nghiêm.
Mấy ngày trước
đến thăm anh Khiết mới từ miền đông
đến San Diego. Biết anh sẽ lái xe một ḿnh lên
San José đi họp. Tôi đang rảnh rang, xin theo.
Nhưng sau buổi họp chót, anh nói, sẽ phải trả
xe ở San José và bay thẳng về nhà từ phi trường
Oakland, tôi không c̣n hy vọng nữa. Hai ngày sau chị
Đoan cho biết cũng sẽ đi họp. Chị tính
đi xe đ̣ một ḿnh nhưng nếu anh Chính muốn
lái xe riêng th́ chị sẽ đi chung. Chính bằng ḷng
và cũng cần có người theo lái phụ cho vui.
Suốt từ San Diego
theo quốc lô số 5 qua khỏi Bakerfield trời nắng
ráo trong đẹp. Nhưng vừa rẽ vào đường
152 West để đến 101 th́ trở thành tối
đen và mưa đă đến ồn ào. Tin khí tượng
cho biết hai trận băo đang liên tục nối đuôi
nhau kéo đến và mưa to gió lớn sẽ kéo dài vài
ngày.
Dọc đường
trong lúc chuyện tṛ vui vẻ, Chính buột miệng cho biết
mắt bên phải của anh đang bị "out of
focus" không nh́n thấy ǵ. Sau chuyến đi này đă
có hẹn đi mổ...
Anh đang lái xe với
một mắt.
Tuy xe chạy vẫn êm
ái nhưng đường hẹp, đông chật chội,
tầm quan sát ngắn, quạt nước chạy nhanh nhất
vẫn không quét hết nước trên kính làm tôi dù
không nói mà bắt đầu lo âu. Sau khi ngừng lấy xăng
ở Gilroy tôi nhất quyết, chị Đoan cũng phụ
họa, đ̣i đổi người lái. Gần đến
San José, chị Đoan ngồi ghế sau thở phào:
-Tuân
lái xa lộ cũng khá lắm.
- Chị có biết lúc làm thuyền
trưởng em đă mang tàu buộc vào cầu bằng
đuôi thôi chưa.
Và tôi thành tài xế
chính trong suốt phần c̣n lại của chuyến đi
trong mưa băo này.
Tôi đến dự buổi
họp đầu tiên ở chùa Giác Minh. Trong đám đông,
không quen biết ai và cảm thấy lạc lơng, tôi lần
ṃ đi quanh ngoài chùa quan sát. Mưa vẫn lác đác rơi.
Gió buốt lạnh thổi
lật phật những mái lều, nghiêng ngả cây cối.
Tôi thắp ba nén hương cho bàn thờ Quán Thế Âm Bồ
Tát và chịu lạnh đứng cầu nguyện thật
lâu. Những giọt nước mưa thấm qua mái lều
thỉnh thoảng rơi xuống trúng đỉnh đầu.
Tôi thấy h́nh hai người quen biết nằm trong những
bài vị trong chính điện . Họ học trước
và sau tôi vài khóa hải quân.Rồi anh Khiết ân cần
lôi vào giới thiệu thầy Chính Tiến (thầy đă
biết ba tôi rất rơ). Tôi cũng nhận ra chị Loan của
GĐPT Vạn Hạnh/ San Diego xa xưa. Sau buổi lễ
chị gọi tôi ra đứng trước hàng quân, trang
trọng giới thiệu. Đến gần cuối buổi
họp, với không khí lễ lạc quen thuộc, tinh thần
cởi mở chấp nhận của mọi người tôi
cảm thấy tôi phải là một người của
AHGĐPT/Vinh Nghiêm từ lâu rồi.
Buổi họp thứ
hai, tại hội trường riêng của khu nhà tiền
chế, cho tôi sống lại những năm hoạt động
với GĐPT/ Giác Quang/ Gia Định. Ai cũng cởi mở,
không rụt rè ngần ngại, trong không khí gia đ́nh họ
hàng. Những người lên tiếng vẫn c̣n đầy
sáng kiến, vẩn có nhiều ưu tư, với ư chí
xây dựng và máu nóng của những người trẻ
của mấy chục năm về trước. Nhưng không
ai bị phạt quỳ hương xám hối như
xưa.
Trước khi rời
khỏi chùa Kim Sơn tự nhiên tôi thấy tự tôi
đă có sự thay đổi lớn lao.
Đường
lên chùa chật hẹp quanh co khúc khỷu. Đang buổi
trưa nhưng không có ánh mặt trời. Rừng cây hai
bên đường cao vút, xanh rậm, thân phủ đầy
rong rêu ẩn hiện lờ mờ trong nước mưa.
Chùa đang bị mất điện. Ngồi đệm bông
cạnh dẫy bàn thấp dài. Nhấp nháp từng ngụm
trà thơm nóng ấm. Trong ánh sáng đèn nến
mờ ảo, tiếng nói của ḥa thượng trụ
tŕ đến tai tôi như từ trên chân không. Câu chuyện
của hoà thượng chỉ đề cập đến
việc ḿnh phải ǵn giữ sức khoẻ nhưng tôi
có cảm tưởng như đang được nghe
hướng dẫn một cách thiền. Lời nói thoang
thoảng, cảnh chùa, nằm cô lập trong rừng cây
hoang vu, đang ch́m trong bụi mưa với tiếng chuông
tiếng mơ làm cho tôi thấy thanh thản lạ lùng. Những
bon chen danh vọng ham muốn, những vật chất tham
lam, những đụng chạm ganh ghét, những giận dữ
cấu xé đă bị bỏ rơi lại dưới chân
núi xa kia rồi. Trên cao này, ở đây chỉ c̣n tin cậy
và thương yêu. Trong giờ phút này nếu tôi
được nhắm mắt nằm xuống, chắc chắn
tôi sẽ được siêu thoát thật nhanh.
Những cảm giác này
dai dẳng đi theo tôi ngay khi tôi viết
những gịng chữ này. Trong bữa tiệc chia tay buổi
tối, không cầm ḷng được, tôi phải đứng
lên xin và được phép nói cám ơn các anh chị
tôi đă cho tôi một cơ hội để gặp gỡ
những người bạn mới. Nói cám ơn tất cả
các người bạn mới, tuy gặp mặt muộn màng,
nhưng đă vui vẻ, nồng nhiệt, không nề hà mở
rộng ṿng tay mừng đón người lạ như tôi
vào.
Chuyến đi thật
bất chợt, do cơ duyên, để lại ảnh
hưởng tinh thần cứu rỗi xâu đậm cho những
ngày c̣n lại của cuộc đời tôi.
Và
tôi chân thành cầu chúc các anh chị luôn luôn được
an khang thanh thản.
Đặng
đ́nh Tuân
Tháng 1/ 2006